Showing posts with label Nguyễn Đức Quang (GC). Show all posts
Showing posts with label Nguyễn Đức Quang (GC). Show all posts

1/14/24

Tìm Khắp Thế Giới - Chúng Tôi Tìm Thấy Nhau

Sandra Kosmala, Nguyễn Thế Hoàng và Lila

Tôi đọc được một bài viết trên BBC tiếng Việt tựa đề Vợ Ba Lan buộc xa chồng Việt Nam : Tôi xem mình là người Việt, xin cho tôi về nhà.

Người vợ Ba Lan có tên là Sandra Kosmala. Cô Sandra đem con gái hai tuổi lần đầu tiên về quê ngoại thăm ông bà. Hai mẹ con bị mắc kẹt tại Poznan, Ba Lan. Lý do vì đại dịch virus corona. Con gái quốc tịch Việt Nam được về, mẹ quốc tịch Ba Lan thì không.

Sandra Kosmala nói cô mong hai mẹ con cô được sớm bay về đoàn tụ với người chồng, một công dân Việt Nam. Người mẹ trẻ hiện đang mang thai bảy tháng nói : Từ nhiều tuần qua cô đã tìm nhiều cách khác nhau, từ đặt mua vé máy bay trực tiếp, cho tới khẩn nài sự giúp đỡ của Đại sứ quán Việt Nam ở Ba Lan, nhưng vẫn mắc kẹt ở Ba Lan trong lúc ngày sinh nở đang đến gần.

Sandra nói rõ ràng và rành mạch bằng tiếng Việt với chất giọng Hà Nội trong cuộc phỏng vấn của BBC rằng : Tôi mong muốn xin được về Việt Nam. Tôi mong chính phủ Việt Nam cho phép tôi nhập cảnh để về với chồng mình. Các chi phí vé máy bay hay cách ly tập trung tôi đều chịu, chỉ mong cho gia đình đoàn tụ. Tôi cũng hỏi nhiều người về trải nghiệm ở khu cách ly, họ đều phản ứng tích cực, bạn bè tôi người nước ngoài còn khen không nghĩ Việt Nam lại làm tốt như vậy.

Sự kiện mẹ con cô Sandra bị kẹt ở Ba Lan làm tôi xúc động. Bài báo trên BBC tiếng Việt còn làm cho tôi xúc động hơn nữa về mối tình của cô gái Ba Lan, Sandra Kosmala và thanh niên Việt Nam, Nguyễn Thế Hoàng.

Ngày xưa, ở Việt Nam, thanh niên và thiếu nữ hiếm ai lấy người nước ngoài. Nữ giới lấy người nước ngoài thường bị dị nghị tai tiếng, nam giới thì không. Ngày nay, ở Việt Nam, việc lấy người nước ngoài là bình thường. Lấy người nước ngoài thì phụ nữ có hai nhóm : Nhóm thứ nhất là những phụ nữ được các công ty môi giới đưa sang làm vợ các nam giới Trung Hoa, Đài Loan, Hàn Quốc. Phụ nữ thuộc nhóm này đa số là thuộc gia đình nghèo ở vùng quê. Nhóm thứ hai là những phụ nữ lấy chồng là nam giới thuộc các nước Mỹ, Châu Âu. Phụ nữ thuộc nhóm này đa số là những cô gái trẻ đẹp thuộc những gia đình thành phố khá giả, họ muốn có cuộc sống tốt đẹp ở phương Tây. Nam giới thì vẫn ít lấy người phụ nữ nước ngoài như ngày xưa.

Đất nước sau hơn 45 năm thống nhất, theo tôi đất nước vẫn còn nghèo. Thanh niên Việt Nam vẫn chưa đưa đất nước lên ngang bằng Đài Loan, Hàn Quốc, Tân Gia Ba … Nhiều phụ nữ Việt Nam vẫn phải giải quyết cái nghèo bằng cách làm vợ người Trung Hoa, Đài Loan, Hàn Quốc hoặc tìm đời sống tốt đẹp hơn ở các nước phương Tây. Người dân Việt Nam vẫn còn phải làm công tại nhiều quốc gia trên thế giới.

Ngày xưa, đất nước chiến tranh, ly loạn, nhiễu nhương, người phụ nữ chịu nhiều gian truân, thiệt thòi đau khổ hơn nam giới. Thời Pháp thuộc, thời lính Mỹ tràn ngập miền Nam, người phụ nữ phải làm me Tây, me Mỹ, bị xã hội khinh chê. Thật ra họ đâu có lỗi gì. Lỗi là lỗi của nam nhi không đủ tài trí để đất nước nghèo hèn khiến đất nước bị đô hộ, bị lệ thuộc ngoại bang. Nữ nhi phải cắn răng làm me Tây, me Mỹ.

Ngày nay, đất nước độc lập, thống nhất đã hơn bốn mươi lăm năm, có những phụ nữ Việt Nam phải trần truồng cho những người đàn ông Hàn Quốc thuộc giai cấp hạ đẳng trong xã hội của họ lựa chọn đem về quốc gia họ. Nhìn cảnh thê thảm của người phụ nữ Việt Nam xấu số này, nam nhi đất Việt làm sao không hổ thẹn cúi mặt, tiền nhân dưới suối vàng làm sao không rơi nước mắt …

Nhìn những hình ảnh vui tươi và nghe tâm sự của cô Sandra Kosmala, tôi cảm động và khâm phục mối tình của cô gái Ba Lan và thanh niên Việt Nam. Tôi không biết họ gặp nhau ở đâu. Tôi cũng không biết thân thế sự nghiệp của họ. Tôi chỉ nghe 6 phút 10 giây đài BBC tiếng Việt phỏng vấn cô Sandra.

Mối tình của cô Sandra và anh Hoàng là mối tình giản dị, êm đềm và dễ thương.

Sandra cho biết : “Chuyện tình của hai vợ chồng tôi êm đềm, không gặp những khó khăn hay va vấp về văn hóa. Càng ở xa nhau, tôi càng thấy tình cảm mạnh mẽ. Khi gặp chồng mình, chúng tôi yêu nhau rất nhanh và quyết định cưới cũng rất nhanh. Chúng tôi nói với nhau, tìm khắp cả thế giới, cuối cùng tìm thấy nhau là đủ rồi".

Anh Nguyễn Thế Hoàng có vợ là người Ba Lan. Anh không ở lại sống ở nước phương Tây để có đời sống thoải mái như nhiều người Việt Nam khác. Anh đem vợ về sống tại Hà Nội. Con anh lấy quốc tịch Việt Nam. Anh biến cô gái Ba Lan thành cô gái Việt Nam.

Cô Sandra là cô gái hiếm có. Cô rất yêu thương anh Hoàng. Cô cố gắng trở thành người Việt Nam. Cô nói : “ Tôi hiểu văn hóa Việt Nam nên không có nhiều khác biệt hay khó khăn. Nếu có song tịch, tôi cũng muốn nhập quốc tịch Việt Nam, nhưng không phải có chồng Việt Nam thì sẽ được nhập tịch. “

Cô Sandra nói tiếng Việt rất chuẩn, rõ ràng và có chất giọng Hà Nội. Cô kể rằng :

“Những khi đi ra ngoài phố và nói chuyện bằng tiếng Việt thì người ta cứ nhìn nhìn tôi và nói “ Chị không phải là người Việt Nam phải không ? Tại sao chị lại nói được tiếng Việt giỏi như thế ?”

Cô Sandra còn nói : “Tôi cũng biết nấu vài món Việt Nam. Tôi biết ăn bún đậu mắm tôm nữa”.

Về mặt giấy tờ, Sandra vẫn là người Ba Lan nhưng bản thân cô vẫn xem mình như là người Việt Nam. Cô nói : "Tới bây giờ, tôi vẫn nghĩ quyết định ở Việt Nam là đúng đắn nhất. Tôi không tưởng tượng được nếu không phải ở Việt Nam thì ở đâu. Tôi đã ăn gần 10 cái tết ở Việt Nam, tôi là người Việt Nam rồi.”

Sandra nói một câu thật tha thiết cảm động : “Tôi xem mình là người Việt, xin cho tôi về nhà.”

Quang Già Cơ

12/20/23

Thương về dĩ vãng - Đám cưới sinh viên

 

Đám Cưới Của Cẩm – Liên

Không tiền, chưa nghề, đôi mắt còn ngơ ngác như mắt nai, tâm hồn còn gắn bó với đám bạn chỉ biết các trại công tác xã hội vậy mà Cẩm  dám lấy vợ. Đúng là điếc không sợ súng. Thường thì một nam sinh viên tốt nghiệp đại học và có công ăn việc làm mới nghĩ tới việc lập gia đình. Cẩm đang học năm thứ ba Chánh Trị Kinh Doanh. Lúc đó, các bạn học ai cũng biết cả hai gia đình chống đối việc hôn nhân của hai anh chị, nhưng  không ai nghĩ tại sao Cẩm lại lấy vợ sớm và vội vàng như vậy. Sau này, tôi mới biết lý do Cẩm và chị Liên làm đám cưới : Lý do chị Liên có bầu. Đám cưới Cẩm Liên vào ngày mồng 6 tháng 4 năm 1967, con trai đầu lòng của anh chị Nguyễn Tường Linh sinh cùng năm 1967.  Cẩm nói với tôi : “ Hai gia đình chống đối kịch liệt. Nhưng khi tụi moi sinh con trai thì hai gia đình dành nhau nuôi “.

Cẩm viết về đám cưới của Cẩm – Liên : “Đầu năm 1967, tôi trở về sống với gia đình trong dịp tết nguyên đán. Cha mẹ tôi biết nàng là người miền Nam ( bởi  thím dâu miền Nam gây xấu trong dòng họ bỏ chú và các con, ngoại  tình ) nên không đồng ý, bắt tôi phải bỏ nàng để cưới vợ khác do cha mẹ chọn lựa. Tôi quyết liệt phản đối vì sự kỳ thị Nam Bắc. Tôi là người có tinh thần hoạt động xã hội, cần phải công bằng không phân biệt giầu hay nghèo hoặc kỳ thị địa phương hay tôn giáo  … Trước sự quyết  liệt của tôi, gia đình  lấy tuổi của tôi và nàng đi xem bói. Thầy bói  bảo hai tuổi này không tốt. Sống với  nhau buổi đầu nghèo nàn và sẽ phải xa nhau một thời gian khá lâu. Con cái có một đứa  không mù cũng tàn tật. Là dân  đi học và hoạt động đâu có thể tin thầy bói nhảm nhí được ! Gia đình càng nhất quyết phản đối buộc tôi phải chấm dứt mối tình này. Tôi chán nản trở về Dalat sớm hơn dự trù để cho người yêu biết những khó khăn. Chúng tôi tự đồng ý kết hôn. Tôi gặp các bạn thân từng hoạt  động chung như Nguyễn Lập Chí, Mai  Kim  Đỉnh, Nguyễn Văn Sơn … để tổ chức đám cưới đơn giản không tốn kém. Các bạn đồng ý giúp đỡ. Tôi vào Viện gặp Cha Lập trình bầy nỗi khó khăn trong việc hôn nhân. Cha  Lập là người khoan dung, độ lượng nên hết lòng giúp đỡ tôi. Cho phép tổ chức tổ chức đám cưới trong Viện Đại Học tại Giảng Đường Spellman không bắt buộc phải theo nghi lễ Công Giáo. Cha hỏi tôi có cần tiền để lo đám cưới không ?  Tôi trả lời có ít ngàn tạm đủ vì không sắm sửa gì ngoài bánh trái tiệc trà. Nếu có thể  xin Cha cho con mượn chừng  3.000  đồng  để  phòng hờ. Con sẽ hoàn trả Cha ngay sau đám cưới vì các bạn mừng giúp đỡ con. Cha móc túi đếm  3.000  đồng đưa cho tôi không cần giấy tờ. Tôi về  báo tin cho các bạn biết. Ai cũng hớn hở vui mừng tiến hành đám cưới cho tôi. Tôi trao 3.000 đồng cho các bạn mà Cha Viện Trưởng vừa cho mượn  để trang trí và lập ban thờ Phật Giáo trong giảng đường dự trù tiệc cưới. Tôi lo đi in thiệp và đặt bánh cưới để chuẩn bị chỉ có một tuần. Sau  khi bàn luận  tất cả đồng ý theo nghi lễ cổ truyền. Tin tức đám cưới của tôi được loan ra, mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng , tự kiếm bộ vía quốc phục, khăn đóng áo dài bằng mọi cách. Riêng chúng tôi vào trường Nữ Trung Học Bùi Thị Xuân  mượn bộ đồ cô dâu chú rể  mà trường dùng để đóng kịch. Bạn gái của Nguyễn Lập Chí dẫn tôi vào trường Võ Bị Dalat mượn “ Cập Lọng “  thường dùng trong các dịp lễ Hai Bà Trưng, Vua  Quang  Trung …

Đám cưới  của chúng tôi đã được tất cả các bạn sốt sắng tiếp tay; kể cả bà chủ nhà cũng đi  lùng kiếm các bộ đồ quốc phục dùm cho đội ngũ phù dâu phù rể.  Chị Nguyễn Ngọc Thương cũng vận động gần hai chục chị từ nữ Đại Học Xá  đến Quán T2 để tiếp tay làm bánh cho tiệc cưới.  Nhóm “ Tam Quái “  mượn được chiếc trống lớn của Ấp  Đa Thiện. Một số khác tìm pháo đốt và trái khói mầu của Không Quân …Tất cả  đều bận rộn để chuẩn bị tham gia ngày cưới. Vô tình tạo cho chúng tôi một dám cưới đông đảo, linh đình, trang trọng như một đám rước có lọng che cho cô dâu chú rể  rất đặc biệt, mà từ trước tới nay chưa bao giờ thấy ở Dalat .”  

                                   

Lisa Nguyễn Văn Sơn  kể lại hôn lễ Cẩm – Liên : “ … Tôi quen Nguyễn Tường Cẩm ngay những ngày đầu khai giảng Khóa I của Trường Quản Trị Kinh Doanh và Quản Lý Xí Nghiệp, tiền thân của Trường Chánh Trị Kinh Doanh, Viện Đại Học Đà Lạt. Lý do thật đơn giản là tôi mướn căn gác gỗ của ngôi nhà 75B Võ Tánh, còn Cẩm thuê căn phòng góc dưới đất, ngay chân cầu thang gỗ bên ngoài của căn gác. Lên xuống gặp nhau thì quen liền.

Ngôi nhà 75B toàn thân bằng gỗ xẻ, hình chữ A, có đầu hồi nhìn ra đường, đối diện với Trường Nữ Trung Học Bùi Thị Xuân, sáng chiều  đứng ở cửa gác, tựa lan can cầu thang ngắm các cô Bùi Thị Xuân, xúc cảm còn hơn xem phim cinemascope eastmancolor, nên căn gác của tôi và Ngụy Văn Cứng, một công tử xứ Pleiku, ở chung đã trở thành nơi có nhiều thi nhân mặc khách đến vãng cảnh và sáng tác. Ngôi nhà cũ kỹ với mái ngói đã hầu như đen, vách bốn bề sơn xanh đã bong tróc. Phần trệt có 5 phòng, 2 phòng ở phía phải từ đường nhìn vào, ngoài là phòng của Cẩm, trong là phòng của Nguyễn Vân Cương, phòng ở phía trái, ngoài là phòng của Nguyễn Khải, trong là của Trương Duy Hào, sau này còn có thêm Hồ Phán, Trần Đại. Phòng ở giữa lớn nhất là nơi ở của chủ nhà và cô con gái, sau này cho Cẩm và Nguyễn Lập Chí thuê làm quán T2, trở thành một “Câu Lạc Bộ” sinh viên Đà Lạt. 

Sau tết 1965, tôi dọn về ở 42 Võ Tánh nhường căn gác lại cho Nguyễn Lập Chí “ lót ổ “ cho tờ Tí Ti. Tôi vẫn thường lui tới 75B để chơi với Chí và Cẩm và cùng Chí lo tờ Tí Ti. Có lẽ trong đám thân thiết này, tôi là tên nông dân Nam bộ rặt ròng. Và vì thế, là người bạn được Cẩm chiếu cố mời tư vấn tổ chức đám cưới Cẩm – Liên.   Chí và tôi góp ý là đám cưới phải được cử hành theo tập tục cổ truyền và Nam Bắc đề huề :  Nam của chị Liên và Bắc của Cẩm, không để thiếu sót bất cứ nghi lễ gì, nhưng trong tinh thần tiết kiệm. Đám cưới phải có sự hiện diện của Cai Tổng, Xã trưởng, chủ hôn, bà con hai họ, lối xóm chòm riềng đi rước dâu, có cờ lọng, trống chầu, mâm quả, khay trầu rượu, có nông dân và trẻ con bu ven đường vỗ tay, reo mừng.

Gần như cả tháng 3, bạn bè cùng chung tay chuẩn bị cho đám cưới, nhất là anh em ở nhà 75B. Thế là đám cưới diễn ra vào ngày mồng 6 tháng 4 năm 1967.

Hôm đó, trời mưa tầm tã từ trưa đến xế. Theo điềm Trời, có mưa thì có nước, có nước thì có “tiền”, mà tiền này thì là tiền duyên kiếp trước và sung túc hạnh phúc kiếp này, Sơn Râu “đoán quẻ” như vậy.  Khoảng 3 giờ chiều thì ngớt mưa, anh em bắt đầu tụ tập trước cửa trường Bùi Thị Xuân.  Đi đầu là Cai Tổng Mai Kim Đỉnh áo dài trắng, nón cối trắng, giày hàm ếch. Sau lưng là 4 chàng đồng phục áo dài thắt đai lưng, quần lững đội mâm quả do Trương Duy Hào dẫn đầu. Tiếp theo là chiếc trống chầu do Tam Quái phụ trách, Hùng và Độ quẩy đòn khiêng, Nhan Kim Hòa cầm dùi trống. Kế đó là cô dâu chú rể khăn đóng áo dài gấm, khép nép dưới 2 cây lọng do Dương Tấn Hải và Trịnh Hoàng Giang, khăn đóng áo the quần lĩnh, đảm trách.  Chú rể mặc áo thụng xanh, khăn đóng, phù rể áo dài khăn đóng. Cô dâu mặc áo thụng và mấn vàng cùng các cô phù dâu mặc theo lối thôn nữ miền Bắc. Theo sau là Xã trưởng Nguyễn Văn Thuận, áo bành tô trắng, miệng ngậm ống vố. Hàng trăm anh chị em, trăm hồng ngàn tía đủ kiểu quần là áo lụa, từ chiếc áo dài tứ thân đến chiếc áo bà ba của các chị, từ bộ quần áo thường nhật của sinh viên đến bộ đồ đen nông dân đầu quấn khăn rằn là những người tham dự đám cưới. Hai bên đường dân chúng và trẻ em đổ ra xem, chỉ trỏ, cười nói. Tưng bừng như lễ hội.

Tôi và cậu của cô dâu đi theo sau đoàn đám cưới. Cậu của cô dâu là thân nhân duy nhất lên Đà Lạt từ Mỹ Tho âm thầm dự đám cưới. Gần đến cổng Viện thì trời vừa sụp tối. Một hàng pháo hoa nổ liên hồi với dòng chữ CHÚC MỪNG LỄ THÀNH HÔN CẨM – LIÊN, quà tặng của 3 anh Lương, Khang và Long từ phi trường Liên Khương gửi lên. Cha Viện Trưởng, vợ chồng thày Ngô Đình Long đón đám cưới về Giảng đường Spellman.

Sơn Râu làm xướng ngôn viên diễn giải Lễ Tơ Hồng, được cử hành trước bàn thờ tổ tiên. Đại diện đôi bên trai gái, không phải thân quyến của hai đàng, mà chỉ là một số sinh viên có tuổi đứng ra đại diện hộ. Sau đó là những lời chúc tụng và quà bao thư đỏ của cha Viện Trưởng, các giáo sư và các bạn. 

Cuộc lễ trở nên linh hoạt và khiến người ta có cảm tưởng thời gian lùi lại 20 năm về trước, khi phái đoàn  gồm ông Chánh Tổng, chống ba tong, ngậm ống vố, mặc complet xạc kin trắng, và các thuộc hạ mặc ống cao ống thấp đội quả đến biếu và chúc tụng bằng ngôn ngữ của thời 1945 ở Lục Tỉnh.

Chủ hôn Sơn Râu đọc bài diễn văn Dạy Con Gái trước khi về nhà chồng, Mai Kim Đỉnh đọc bài Khuyên Rể rút từ luân lý Khổng Mạnh được sửa đổi đôi chút

Sau đó là tiệc vui. Trong buổi tiệc có nhạc Rock, Bebop và có khiêu vũ … 

Đọc bài viết của Nguyễn Văn Sơn, anh Trần Văn Chang email : “ Trong đám cưới đó, tôi đóng vai bố, Chị Bùi Thị Trường đóng vai mẹ. Hồi trẻ, gầy nhom nên tôi phải độn một cái gối vào bụng. Đúng là tuổi trẻ coi Trời bằng vung “

Và Email của chị Bùi Thị Trường : “….. Có lẽ tuổi trẻ đẹp vì " coi trời bằng vung ". Trong đám cưới đó anh Chang Trần đóng vai bố vợ còn tôi là mẹ chồng, cũng đầy đủ nghi lễ rước dâu .. . Một đám cưới có một không hai. Đúng không anh xui ? Rất vui được tin anh sui “.

Bùi Thị Trường, Ngô Kim Liên, Nguyễn Tường Cẩm, Trần Văn Chang

            Trích: Tuyển tập truyện ngắn "Sinh viên xa nhà" của Nguyễn Đức Quang (GC)            


Xem ảnh đám cưới.


12/19/23

Thương về dĩ Vãng - Duyên nợ

Duyên nợ là lời nói của Cẩm về mối tình của anh với cô Ngô Thị Kim Liêng. Gia đình đặt tên là Liên, nhưng ông làm giấy khai sinh ở Mỹ Tho đánh vần sai thành Liêng. Là công dân Mỹ, chị vẫn lấy tên trong giấy khai sinh Việt Nam : Liêng, chỉ bỏ đi chữ Thị. Tôi hỏi Cẩm : “ Cẩm là dân Nam Định, chị Liên là người Mỹ Tho làm việc tại Tòa Hành Chánh Đà Lạt, do đâu mà hai người quen nhau”. Cẩm trả lời : “ Bạn thân của moi, chị Kim Thoa con ông Nhất Linh, giới thiệu”.

Trong bài Thiện Chí Nguyễn Tường Cẩm, anh Tạ Duy Phong, Chánh Trị Kinh Doanh, khóa I viết :“
………………

"Trang sử mới này được viết phần mở đầu bằng một cuộc du ngoạn chèo thuyền không có kế hoạch từ trước. Nghĩa là bất thình lình gặp nhau, rủ nhau, rồi cùng đi.


Tạ Duy Phong, Kim Thoa, Kim Liên,
Nguyễn Tường Cẩm, Trần Ngọc Phong

Đó là một sáng Chủ Nhật của năm Khái Luận. Khi tôi vừa leo lên chiếc xe Jeep mượn của tòa Tỉnh từ mấy hôm trước, thì gặp Trần Thiện Tường. Bèn rủ hắn ra phố uống cà phê.

Cà phê xong. Tường đề nghị quay về Đại Học Xá kiếm mấy Trự nào còn Xu rủ đi chơi cho hết ngày chủ nhật. Vào tới nơi thấy vắng teo. Nhưng lúc ra, hắn cũng ngoắc được hai cô và một cậu bên Sư Phạm Công Giáo mà hắn quen. Lúc vừa qua khỏi trường Bùi Thị Xuân thì gặp Nguyễn Tường Cẩm và chị Kim Thoa, ái nữ của nhà văn Nhất Linh. Thế là cả bọn bẩy người cùng phóng ra khu Hòa Bình, trước đó đã đón thêm một người Bạn Gái của chị Thoa. Trên xe, Cẩm đề nghị đi suối Đam Mê chèo thuyền chơi. Và hắn lại có dịp trổ tài Thiện Chí bằng cách quyên góp tiền bạc mua bánh mì Pinic, trái cây, nước ngọt ( nhưng hắn quên không thâu tiền của tôi ). Lúc ra tới phố, lại gặp thêm Trần Ngọc Phong và bốn người nữa. Được cái chiếc xe này thuộc loại long body, nên tổng cộng 13 người vẫn … ấm áp.


Cuộc đi chơi hôm đó thật là thoải mái vui vẻ. Và tôi lại có dịp thán phục cái tài “chèo thuyền“ rất nhà nghề của Cẩm Thiện Chí. Hèn chi báo Thế Giới Tự Do đăng khen ngợi tài ba của hắn ! Không biết hắn học được từ lúc nào mà … chèo giỏi quá ! Các Mợ ngồi trên đó đều phục lăn. Và tất nhiên có cả người bạn gái của chị Thoa. Tôi thấy hai người dọi đèn vào nhau lia lịa. Bèn nhủ thầm :” Phen này chắc là mày … hết đường sống như tụi tao rồi Nguyễn Tường Cẩm ơi ! “. 

*****

Tới lượt về thì một chuyện không may xẩy ra. Trời hơi âm u và hình như có tí mưa phùn rải rác. Tôi đã lái qua khỏi đoạn đường có thác Prenn ngoằn nghòe rồi. Nên cứ yên trí là về tới nơi bình an vô sự. Nào ngờ ! Vừa qua khỏi bót Cảnh Sát độ vài trăm thước trước khi vào thành phố, thì gặp một khúc đường chỉ hơi cong cong một chút thôi. Vậy mà bánh xe bị trơn tuột không tài nào điều khiển được nữa.

Phản ứng tự nhiên của tôi lúc đó là đạp thắng. Nhưng càng đạp, bánh xe càng chạy vòng tròn. Cuối cùng, chiếc xe bị quay đúng một vòng cộng thêm 180 độ, nghĩa là mũi xe lúc đó hướng thẳng về Sài Gòn rồi mới chịu ngừng. Và vì do sức ly tâm quá mạnh, tất cả 12 người đều bị … bay ra khỏi xe. Chỉ còn lại một mình tôi đang nắm chặt volant mà thôi. Cũng may là lúc đó chưa có một xe nào chạy qua lại.

Người bị nặng nhất là một em tên Vịnh bên sư phạm. Hai xương xườn và xương quai xanh bị gẫy. Anh em lúc đó vội vàng chặn xe lam đưa nàng vào bệnh viện ngay. Kế đó là chị Thoa. Chị bị văng vào gốc thông bên đường và đầu bị u lên một cục bằng quả mận Đà Lạt. Còn người bạn gái của chị Thoa thì cũng bị … sơ sơ chút xíu.

Mấy tuần lễ sau, tôi có dịp lại thăm chị Thoa. Và tình cờ tôi “ đọc lén “ được một đoạn trong cuốn “ Nhật Ký Đời Tôi : Ngô Thị Kim Liên “. Nguyên văn như sau : 

“ … Nhưng vì sẵn có thằng Chèo thuyền khá tài ba nó đang hốt hoảng, nó đang hùng hục xung phong tình nguyện lo lắng cho mình. Vả lại, nghĩ cho cùng mình thấy hắn cũng ngồ ngộ dễ thương !. Thấy hắn cũng tội nghiệp !. Cả ngày đôi con mắt hắn cứ vừa chớp vừa chèo, rồi lại vừa chèo vừa chớp về phía mình lia chia. Mà hình như chính mình cũng có chớp qua chớp lại với hắn … khá nhiều lần. Nhưng mình cam đoan với lòng mình là chỉ chớp vừa đủ tầm cho một mình hắn thấy. Chứ tuyệt nhiên mình không có chớp quá xa ra ngoài tiêu cự của ánh mắt hắn. Ngộ nhỡ hắn nom được, hắn sẽ hiểu nhầm lòng mình chưa có tí gì gọi là … xao xuyến với hắn !!!

Vậy thì nhân cơ hội này, mình … ngu gì mà không giả bộ đóng vai Công Chúa ! Xem cái thằng Thuyền Chài có duyên đó nó có chịu … Chẩy Ruột vì mình không ? Mình ngu gì mà không mở mắt hơi ti hí. Làm bộ rên la vừa đủ cho hắn nghe. Để thử xem hắn “Thương” mình đến cái … “Khúc” nào ? Để thử xem trái tim hắn có thực lòng cam kết sẽ Chung Thân đi ở đợ cho mình đến trọn đời hay không ? Đặng tối nay mình còn kịp chuẩn bị bắc một nhịp cầu cho hắn bước qua. Trước là có lý do chính đáng. Tối nay, hai đứa sẽ cùng nắm tay nhau đi thăm cái quả Mận của chị Thoa. Sau là lượt về chung với hắn ban đêm, mình sẽ cảm thấy được tự nhiên và … đỡ mắc cỡ hơn. Mỗi khi hắn tỏ ý muốn … Hun mình để đánh dấu cái Tình Yêu của hắn trao cho mình ngày đầu."

Trích tuyển tập truyện ngắn : Sinh viên xa nhà của Nguyễn Đức Quang (GC)